Bẫy làm thay – Cách nhanh nhất để chôn sống người thân

Trong bài viết này, tác giả – Mark chia sẻ về trải nghiệm khi giám sát tuyến dưới trong kinh doanh theo hệ thống, đặc biệt là khi giúp cha mình. Mark đã phải đau đớn khi cha không hiểu và phản đối anh tham gia kinh doanh theo hệ thống, nhưng sau này, cha đã đồng ý và nhờ Mark giúp đỡ.

Cuộc hành trình giúp cha xây dựng hệ thống đã mang lại cho Mark nhận thức quý giá về nguy hiểm của việc đóng vai trò quá mức cho tuyến dưới. Khi Mark rời đi, mọi thứ sụp đổ, và những người trong tuyến dưới của cha không tìm đến sự lãnh đạo của ông mà chỉ chờ mong ở Mark. Đây là một bài học quan trọng về việc giúp đỡ người khác trong kinh doanh hệ thống mà không phá hủy sự tự lập và trách nhiệm của họ.

Hãy đọc chi tiết nhé

Mark đã khổ sở phát hiện ra những khó khăn trong việc giám sát tuyến gia đinh khi anh tuyển dụng cha mình.

Anh kể lại: “Thật sự rất tổn thương khi cha tôi nói: ‘Con khiến cha thật xấu hổ và bôi nhọ tên tuổi gia đình chúng ta ở Missouri khi đi bán sản phẩm cho một trong những bọn bán hàng theo hệ thống chết tiệt!”. Lời nói ấy khiến tôi đau đớn vì ông là người tôi luôn yêu thương và kính trọng. Dù chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền trong suốt quãng thời gian chúng tôi trưởng thành, nhưng ông đã thành lập công ty quảng cáo và quan hệ công chúng của riêng mình. Cha tôi cũng đã viết hai cuốn tiểu thuyết, một trong số đó, Mantrap (tạm dịch: Bẫy con người), trở thành cuốn sách bán chạy nhất trong năm 1948. Cha là một người đàn ông kiêu hãnh, luôn nói với tôi rằng sự liêm chính quan trọng hơn sự giàu có và đừng bao giờ hợp tác với một người mà con không thể tin tưởng qua cái bắt tay.

Khi tôi 16 tuổi, mới học năm hai ở Trường trung học Glendale tại Springheld, Missouri, cha tôi buông nghiệp cầm bút và thành lập một công ty môi giới quảng cáo. Tôi rất tự hào khi được cha tin tưởng giao nhiệm vụ ra ngoài tìm kiếm khách hàng. Ông nói nếu tôi có thể kiếm được một khách hàng sử dụng dịch vụ của chúng tôi, ông sẽ cho tôi thử viết một đoạn quảng cáo. Tôi đã vô cùng hào hứng đến mức đi rất nhiều và thật sự có được một khách hàng trong tuần đầu tiên. Tên của anh ta là Jerry Vaughn và anh đang chuẩn bị mở cửa hàng thú cưng mới tại một trung tâm mua sắm nhỏ gần nhà chúng tôi. Bằng cách nào đó, có lẽ chỉ dựa trên sự can đảm và nhiệt huyết, tôi đã thuyết phục anh ấy cho tôi cơ hội.

Quay lại văn phòng của cha, tôi không dằn lòng được đã vội báo tin mừng cho ông. Tôi không nhớ rõ những lúc cha thật sự phấn khởi về thành tựu của tôi, nhưng tôi có thể nói lần đó ông rất hài lòng. Trong vài năm sau đó, tôi đã viết quảng cáo và sáng tạo một số kịch bản quảng cáo cho khách hàng mà tôi kiếm được. Một số chiến dịch quảng cáo của tôi đã được đón nhận khá tốt, một số khác thì không thành công như vậy. Nhưng qua nhiều năm, cha luôn hỗ trợ và khuyến khích tôi. Đó là sáu tháng trước khi tôi tốt nghiệp.

Vào thời điểm đó, tôi đã không nhận ra cha thực sự muốn thoát khỏi áp lực căng thẳng. Rõ ràng, ông luôn hy vọng tôi sẽ học tiếp đại học sau khi tốt nghiệp, một sự thật đã không bao giờ xảy ra, và muốn tôi trở thành đối tác, thậm chí quản lý toàn bộ công ty vào một ngày nào đó. Nhưng tôi đã có những dự tính khác. Bây giờ khi nhớ lại, vào một buổi đoàn tụ gia đinh năm 1971, việc tôi chia sẻ ý định nhập chủng viện và trở thành một mục sư thực sự khiến ông đau đớn. Sau này, mẹ tôi kể lại rằng cha xem việc đó như một cái tát mạnh vào mặt ông sau tất cả những năm chúng tôi làm việc cùng nhau. Nhưng đó là cuộc sống. Tôi đã trở thành một mục sư vài năm sau đó, sau khi trải qua nhiều công việc bán hàng.

Vừa lúc cha bắt đầu chấp nhận việc tôi trở thành mục sư và tự hào khoe với bạn bè rằng nhà thờ của con trai ông đang phát triển thế nào, tôi lại nói với ông điều đã khiến chúng tôi không nói chuyện với nhau trong gần một năm. Qua điện thoại, tôi báo với ông rằng tôi đã trở thành nhà phân phối cho một công ty mới trong lĩnh vực kinh doanh theo hệ thống. Tôi sẽ không bao giờ quên 2 phút im lặng đầy ngột ngạt khi tôi hỏi: ‘Con có thể gửi cho cha một số loại dầu gội và dầu xả không? Con biết cha sẽ thích chúng’. Im lặng.

Sau vài phút – mà tôi cảm giác như cả vài giờ – tôi phá vỡ sự im lặng khó chịu bằng cách hỏi địa chỉ bưu điện để tôi có thể gửi dầu gội đầu tới. Khi đó, ông bắt đầu bùng nổ.

‘Cái quái gì vậy con trai? Con vào chủng viện, trở thành mục sư, rồi bây giờ lại đòi từ bỏ. Con chỉ là kẻ hay bỏ cuộc. Và sao con lại có thể làm ô nhục tên tuổi gia đình bằng cách tham gia vào cái trò kinh doanh theo hệ thống?’. Rồi ông đột ngột cúp máy.

Đương nhiên, tôi rất khổ sở với lời phản đối đó. Dù sao mọi sự cũng đã thay đổi, khi tôi nhận được cuộc gọi xin lỗi từ ông vào một năm sau đó. Ông đã nghe từ chị gái của tôi rằng tôi đã xây dựng được hệ thống tuyến dưới khá lớn và số tiền kiếm được mỗi tháng còn nhiều hơn cả số tiền ông kiếm được trong một năm. Cha gọi và chúc mừng thành công của tôi. Sau đó, ông kể tôi nghe về sức khỏe của mình. Sự căng thẳng đã khiến ông bị bệnh tim và ngoài xin lỗi vì đã phán xét tôi rất gay gắt, ông cũng tâm sự rằng có lẽ tôi có thể giúp ông thoát ra khỏi cuộc đua quyết liệt trong ngành quan hệ công chúng.

Đó là tất cả những gì tôi cần. Tuần kế tiếp, tôi lên máy bay bay tới Missouri để đăng ký cho cha và kéo ông ra khỏi ngành kinh doanh truyền thống. Tôi đã rất vui mừng về viễn cảnh giúp ông thay đổi cuộc sống. Và lý do tôi giải thích ngọn nguồn câu chuyện nhà mình như vậy là vì muốn giúp bạn hiểu vì sao tôi cực kỳ muốn giúp cha mình. Bạn thấy đấy, đây là kinh nghiệm đầu tiên của tôi với cái Bẫy Quản lý ghê gớm, đó là việc giám sát tuyến dưới của người khác. Trước khi chỉ ra các sai lầm, tôi muốn người đọc hiểu tình huống thật thấu đáo. Và tôi muốn làm mọi thứ có thể để giúp bạn tránh cái bẫy nguy hiểm này vì nó rất hay phản tác dụng và thường xuyên dẫn đến thất bại nhất. Cha mẹ, anh chị em và bạn bè thân thiết nhất của chúng ta lại thường là những người kéo chúng ta vào Bẫy Quản lý.

Tôi trải qua bốn tháng ở Springheld, Missouri để giúp cha xây dựng hệ thống của ông. Vấn đề là tất cả tuyến dưới của cha xem tôi như người lãnh đạo vì tôi đã làm tất tần tật mọi thứ cho ông. Không chỉ có thế, những người còn lại trong hệ thống của tôi phải chịu thiệt thòi vì tôi không có ở đó để trả lời các câu hỏi của họ. Bốn tháng tôi dồn sức để quản lý cha mình và toàn bộ nhóm của ông là một sự phản tác dụng nhất trong cả sự nghiệp kinh doanh theo hệ thống của tôi.. Giá trị duy nhất có thể rút ra là tôi đã học được tác hại của việc đóng vai bảo mẫu cho một nhánh tuyến dưới của mình, và ngay lập tức tôi bắt đầu đưa nội dung này vào các buổi đào tạo để giúp những người khác không phạm phải sai lầm tương tự.

Khi tôi rời Springheld, tất cả mọi thứ tôi xây dựng bắt đầu sụp đổ ngay lập tức. Những người mới trong tuyến dưới trực tiếp của cha coi tôi như người thầy của họ, và khi tôi không còn thời gian để hỗ trợ họ một cách hiệu quả như khi tôi ở Springheld, một số trở nên nản lòng và bỏ cuộc trong tháng đầu tiên. Ông thất vọng vì không biết làm sao để lãnh đạo người của mình. Và dù sao thì họ cũng không tìm đến sự lãnh đạo của ông. Tôi đã tạo nên một cái bóng què quặt cho chính cha mình, và vì mọi mục đích thực tiễn, tôi đã trở thành giám đốc của một trung tâm giữ trẻ cho người lớn. Nhưng đây mới là bi kịch thât sự: ông rõ ràng có khả năng thành công trong kinh doanh theo hệ thống. Ông có kỹ năng giao tiếp tốt, thích làm việc với mọi người và có tất cả khả năng trong kinh doanh có thể giúp ông xây dựng cũng như điều hành một tập đoàn khá thành công trên toàn thê’ giới. Nhưng tôi đã hủy hoại điều đó vì ông. Bạn thấy đấy, tôi yêu cha rất nhiều và cống hiến hết mình cho sự thành công của ông để rồi vô tình tạo ra một bản sao yếu đuối từ chính một con người mạnh mẽ.

Cha tôi giờ đã ra đi; ông qua đời vào năm ngoái. Và đôi lúc, khi ngồi một mình trong phòng làm việc và nghĩ về cha, tôi thầm mong một thiên thần sẽ xuất hiện, vẫy cây đũa thần và biến ra một tấm bia vàng trên đống tro tàn của ông với lời viết: ‘Nơi an nghỉ của một người đàn ông tuyệt vời, Duane Yarnell, người có thể đã tuyệt vời hơn nếu con trai ông không yêu ông quá nhiều’. Nhưng vì khi đó tôi chưa biết đến những thứ này nên tôi không cảm thấy thực sự tội lỗi. Cha và tôi đã có một tình bạn tuyệt vời cho tới giây phút cuối cùng.

Bài tập cơ bản 

  1. Sau bài viết này bạn nhận thấy mình đã tư duy đúng điều gì, sai điều gì ?

  2. Bạn đã làm đúng điều gì, chưa đúng điều gì ? ( đừng chỉ viết ra một cách chung chung, hãy liệt kê câu chuyện của bạn thật rõ ràng để tôi có thể đọc và hiểu rõ)

  3. Bạn sẽ hành động như thế nào tiếp theo, chứa cả thời gian hoàn thành ? ( viết dưới dạng một tuyên ngôn đầy quyết tâm)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *